Nhận định Top 8 Bài văn tả bác nông dân xuất sắc nhất là chủ đề trong bài viết bây giờ của tôi Tablenow.vn. Theo dõi bài viết để tham khảo nhé.
1. Bài văn tả bác nông dân số 1
Bác Tài, người nông dân chất phác và cần cù, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí em. Gặp bác trên con đường quê, em không chỉ thấy người nông dân cần cù mà còn hiểu được sự đằm thắm và tận tụy của nghề nông. Nhìn bác cày ruộng, với cảm giác làm việc đều đặn, em chợt nhận ra giá trị to lớn của những bức tranh đời thường, nơi mà những đôi bàn tay chân chất của người nông dân đã hình thành nên những cánh đồng mênh mông, nơi mà mỗi giọt mồ hôi được chuyển hóa thành những hạt gạo trắng mịn.
Ánh nắng trưa chiếu xuống, tạo nên một bức tranh hùng vĩ của cuộc sống nông thôn. Bác Tài, với áo áo đen đã bạc màu và chiếc quần xanh dày dặn, trở nên đặc biệt dưới bức tranh nền xanh tươi của ruộng lúa. Cặp trâu mạnh mẽ do bác tận tâm chăm sóc, bước đi mạnh mẽ trên cánh đồng. Mỗi lớp đất được lật bởi lưỡi cày, nhưng cũng là lớp đất mà bác đã tặng cho cuộc sống một phần linh hồn của mình.
Bác Tài ngừng việc, lấy một gói thuốc rê, vài hơi thở sâu. Đó không chỉ là thời gian nghỉ ngơi, mà còn là khoảnh khắc để thấu hiểu sâu sắc về cuộc sống. Em không quên được khuôn mặt hạnh phúc của bác, dù là giữa bộn bề công việc khó khăn, nhưng sự hạnh phúc ấy đến từ chính những đôi bàn tay đang chăm sóc ruộng lúa.
Qua bức vẽ của bác nông dân, em học được sự kiên trì, lòng nhiệt huyết với nghề nghiệp, và tình yêu thương với đất đai. Bài văn tả bác nông dân số 1 là một tác phẩm nghệ thuật, là lời tri ân đối với những người nông dân, những người anh hùng thầm lặng của xã hội.
2. Bài văn mô tả bác nông dân số 3
Trong xã hội, ngành nghề nào cũng có những khía cạnh vất vả, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng công việc nông dân là một trong những công việc cực kỳ lao động về thể chất. Một buổi chiều nắng nóng, em chứng kiến hình ảnh một bác nông dân đang cày ruộng, và điều đó khiến em thấu hiểu được khối lượng công việc nặng nề mà họ đang gánh chịu.
Bác nông dân vẫn sử dụng con trâu để cày ruộng, có lẽ vì bác không có điều kiện sử dụng máy cày. Con trâu của bác khỏe mạnh, to béo, được mệnh danh là ‘trâu mộng’. Tuy nhiên, bác nông dân trông rất mảnh khảnh, gầy ốm, với làn da ngăm đen của người nông dân. Đang là tháng 6, cái thời điểm nắng hạn nhất trong mùa hè, và bác phải cày ruộng dưới bức nắng mặt trời chang chang. Bác chỉ đội chiếc mũ cối trên đầu, mặc chiếc áo mỏng rách, mồ hôi chảy rất nhiều, và bước chân nặng nề dưới lớp bùn lầy. Bước đi chăm chỉ của bác theo con trâu và lưỡi cày tạo ra những dải đất cày thẳng tắp và sâu sắc, là minh chứng cho sự cần cù không biết mệt mỏi.
Nhìn bác nông dân nghỉ ngơi giữa cánh đồng, cầm nón quạt vài cái trước khi tiếp tục công việc, em hi vọng rằng mọi công sức mà bác bỏ ra sẽ được đền đáp bằng một mùa màng bội thu, là niềm hy vọng cho một cuộc sống tốt đẹp hơn.
3. Bài văn mô tả bác nông dân số 2
Một buổi trưa oi ả của tháng 6, khi mặt trời nóng bức, em trên đường về nhà đã gặp một cảnh tượng đặc biệt, đó là bác nông dân đang cày ruộng.
Dù thời gian đã là giữa trưa, ánh nắng chói chang, vàng óng của mặt trời đã khiến cho không khí trở nên ngột ngạt, nhưng bác vẫn đang miệt mài cày những dải ruộng cuối cùng. Bác mặc chiếc áo mỏng màu nâu, đầy vết mồ hôi, chiếc nón lá rách tướp được đội trên đầu nhưng vẫn giữ vẻ quyến rũ của ‘nón mê’. Quần bác xắn lên cao để tránh bùn đất, chân trần của bác đầy bùn lầy. Bên cạnh bác là con trâu khỏe mạnh, nhưng sau một buổi làm việc, nó trở nên uể oải và đói. Bác nông dân phải dùng que nhỏ đánh vào lưng trâu để thúc đẩy nó đi, vì trâu không còn sức mạnh nhiều nữa. Bác nông dân vừa đánh trâu, vừa điều chỉnh lưỡi cày sao cho đúng đường cày cũ. Mặt bác như mưa rơi, quần áo ướt sũng, là minh chứng cho sự cố gắng không ngừng của bác. Mỗi đường cày là một đoạn đường đau lòng, nhưng bác vẫn phải tiếp tục công việc và nghỉ ngơi sau mỗi đợt cày.
Chứng kiến cảnh đó, em hiểu rõ hơn về sự khó khăn, cực nhọc của người nông dân. Họ đang làm việc vất vả để tạo ra những hạt thóc, hạt gạo quý báu, là nguồn cung cấp nguồn lực thực phẩm cho chúng ta. Chúng ta cần biết trân trọng công sức của họ và không nên lãng phí thức ăn, coi thường những người nông dân chăm chỉ này.
4. Bài văn tả bác nông dân số 5
Trên cánh đồng, bác Hùng đang hoàn thành thửa ruộng cuối cùng của mùa. Dù ánh nắng mặt trời mùa hè chói lọi, công việc của bác vẫn diễn ra suôn sẻ.
Bác Hùng mở áo, mặc chiếc quần bò bạc màu, chân đi trong chiếc ủng ngắn. Chiếc khăn nhỏ nâu quàng quanh cổ giúp bác lau mồ hôi. Đầu bác đội chiếc mũ cói rộng, chắn nắng. Dây mũ rủ xuống, thỉnh thoảng bác dừng lại lấy mũ làm cổ quạt.
Lưỡi liềm sắc bén trong tay phải của bác Hùng, tay trái ôm lấy thân lúa. Bác cắt, đỡ, và gom thành những bó nhỏ một cách nhịp nhàng. Khi tay trái đầy bó, bác dừng lại, xóc cho gọn, rồi chất qua một bên. Cả quá trình, bác cúi xuống, lưng đầy mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời, nhấp nhổm từng bước.
Nghỉ ngơi, bác lau mồ hôi, uống nước, đấm đấm vào lưng và vai để đỡ mệt. Bác làm việc từ nắng chói chang đến khi mặt trời chìm sau núi. Ruộng đã được gặt, bó lúa chất lên xe bò. Bác nằm nghỉ trên đống lúa, đánh xe trở về nhà.
5. Bài văn tả bác nông dân số 4
Được sinh ra và lớn lên ở thành phố, em lần đầu tiên được trải nghiệm cuộc sống quê khi nghỉ hè lớp 4. Em chứng kiến hình ảnh đặc trưng của đồng áng, bác nông dân cày ruộng.
Bác nông dân cày không còn sử dụng trâu bò mà thay vào đó là chiếc máy cày. Dù là máy móc hay con vật, công việc vẫn phụ thuộc chủ yếu vào lao động của con người. Bác đội chiếc nón lá, áo quần đầy bùn và ướt mồ hôi, chân bước trong đất lầy. Bác mang theo khăn vắt mồ hôi và chai nước, sẵn sàng lao động mỗi khi cần. Máy cày thay thế sức trâu bò, cày mạnh mẽ và hiệu quả, nhưng vai trò quan trọng nhất vẫn thuộc về bác, điều chỉnh máy để cày sâu, thẳng, không bỏ sót. Mỗi dòng cày là một dấu bản hoàn hảo, đất mở ra và mạnh mẽ. Đôi khi máy khó di chuyển, bác phải đẩy mạnh và điều khiển cẩn thận, đôi tay mệt mỏi. Dưới nắng gay gắt, bác không ngừng làm việc, máy hoạt động liên tục.
Em hy vọng rằng, mảnh ruộng này sẽ đem lại thành quả bountiful cho bác nông dân trong mùa lúa sắp tới.
6. Bài văn tả bác nông dân số 7
Khi nhắc đến bác nông dân, em liền nhớ đến bác Sáu, người hàng xóm gần nhà Ngoại. Bác Sáu, một nông dân chăm chỉ, mỗi ngày cày cấy để kiếm cơm. Trên đồng, bác là người cầm cấy rất giỏi. Em có dịp gặp bác vào một dịp Trung thu khi về thăm Ngoại.
Trên đường về, em đi qua một cánh đồng mênh mông. Dù đang trên xe nhưng em không ngừng mong đến việc gặp Ngoại. Điều đáng tiếc là xe hỏng giữa đường, buộc em phải đi bộ một đoạn đường dài. Chính lúc đó, em gặp bác Sáu. Bác, người trên năm muối, thân hình mạnh mẽ, vạm vỡ, nhấc nhổ. Gương mặt bác nông dân khắc khổ, nước da cháy nắng, tay chân rắn chắc, quần xắn lên đầu gối. Bác cầm dây thừng và cặp trâu một tay, tay kia nắm roi mây đánh nhẹ vào mông trâu. Dưới nắng gay gắt, mồ hôi tuôn rơi. Bác kêu ‘Ví thá, ví thá…’ làm em thấy thú vị. Hai con trâu đi chậm bởi phải kéo cả lưỡi cày, lật bao nhiêu lớp bùn đất. Những đường cày thẳng tắp, chạy dài từ bờ này sang bờ kia, đẹp như tranh.
Khi cày gần một nửa đất, bác nghỉ ngơi. Bác nằm dưới cây phi lao, lim dim đôi mắt nhìn trời. Hai con trâu tự do gặm cỏ. Em cảm phục khi nhìn thấy bác nghỉ ngơi dưới bóng cây, nơi mà lòng bác nhẹ nhàng. Dưới ánh nắng, bác và những người nông dân khác cống hiến công sức để tạo ra hạt gạo, nguồn cung cấp lớn nhất cho đời sống con người.
Hình ảnh người nông dân vất vả trên cánh đồng thật là đẹp và đầy ý nghĩa.
7. Bài văn tả bác nông dân số 6
Quê hương của em là một vùng nông thôn yên bình, với những cánh đồng bát ngát, nơi những người dân chủ yếu làm nghề nông. Hình ảnh đẹp nhất của làng quê trong em chính là hình ảnh bác nông dân đang cày ruộng.
Là một buổi trưa hè, ánh nắng chói chang chiếu xuống đồng ruộng, những bác nông dân vẫn miệt mài với công việc của mình. Từ xa, những bóng dáng áo nâu và những chiếc nón trắng nhô lên tạo nên bức tranh sống động. Tò mò, em bước gần hơn để ngắm nhìn. Cách em khoảng năm mét, những cô, bác nông dân đang làm việc với niềm đam mê. Người bón phân, người cuốc đất, người bắt ốc… Tiếng cười và tiếng nói rôm rả xua đi cái nóng oi bức. Trong số đó, em chú ý đặc biệt đến một bác nông dân đang cày ruộng. Bác có thân hình mạnh mẽ, bộ quần áo nâu bóng bẩy với đầy vết bùn. Quần xắn lên đến đầu gối, làm lộ ra đôi chân chắc khỏe, các cơ nổi bật. Bước đi vững chãi, nhanh nhẹn. Bác, khoảng năm mươi tuổi, do vất vả của nghề nông, trông già hơn so với tuổi thật, nét đẹp chân thật hình thành trên gương mặt với những vết chai sạn rõ nét. Khuôn mặt hiền lành, vết mồ hôi chảy dài từ trán xuống, tạo nên bức tranh chân thực.
Bác điều khiển một chú trâu to, da đen bóng khỏe mạnh. Bác cầm chắc cày, đôi tay vững chãi. Dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi rơi xuống làn đất vừa được cày. Bác không để ý đến áo ướt, nóng nực của buổi trưa hè. Tiếng hò hét và tiếng roi vang lên, như một điệu nhảy đều đặn. Mỗi bước đi, bác vung roi và ra lệnh cho chú trâu. Chú trâu, như một đồng hồ chính xác, điều khiển lưỡi cày sắc bén lẹm đi sâu vào lòng đất. Cánh đồng được cày thành những hàng ngang, đẹp mắt. Thỉnh thoảng, bác lại hòa mình vào tiếng ca hoặc kể chuyện cho mọi người, tiếng cười rộn ràng. Mọi người quên đi cái nóng, quên đi mệt nhọc. Người và trâu cùng nhau bước qua cánh đồng, quên đi thời gian, nhưng giữ lại niềm vui. Em nhớ câu ca dao:
Cày đồng giữa buổi trưa hè
Mồ hôi như mưa trên đồng cày
Người ơi, bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Em yêu thích việc nhìn bác nông dân cày ruộng, bởi đó là lúc em cảm nhận sâu sắc những khó khăn, vất vả của họ trong việc tạo ra hạt gạo. Em sẽ biết ơn và trân trọng công lao của các bác nông dân – những người biến mồ hôi thành những viên ngọc quý.
8. Bài văn tả bác nông dân số 8
Bác Tùng, một nông dân chăm chỉ, mộc mạc, là người họ hàng của gia đình em. Gặp bác trong một buổi về quê thăm ngoại, bác đang miệt mài cày ruộng.
Trên đường về, qua cánh đồng rộng, dãy núi tím ngắt nằm xa xăm. Con mương nhỏ chạy men theo đường đá răm. Bố em chào bác Tài, người đang bất khuất cày ruộng giữa trưa nắng: “Chào bác Hải, trưa rồi mà vẫn không nghỉ tay à?”
Bác Tài dừng trâu, mỉm cười đáp lại. Bác, trên bốn mươi, vóc dáng cao lớn, vạm vỡ, đôi mắt sáng bóng. Da bác sám nắng, tay chân chắc nịch, áo đen bạc màu, ướt đẫm mồ hôi. Quần xanh dày vẫn cao, lộ chân đỏ au, cứng cáp. Đôi tay điều khiển cày khéo léo, một tay cầm chuôi, tay kia nắm roi dài. Bác quát trâu bằng cách vỗ nhẹ vào mông, lưỡi cày lật đất mềm mại, tạo nên những luống ruộng thẳng tắp, đẹp mắt. Khi nghỉ ngơi, bác nhấm nháp thuốc rê dưới bóng cây, các động tác chậm rãi. Hai con trâu nằm gần, vẫy đuôi gặm cỏ. Dưới ánh nắng trưa, bác tiếp tục công việc khó khăn, trâu ngoan ngoãn đi theo. Nhìn bác, em cảm phục và nhớ câu ca dao: ‘Ăn một bát cơm, nhớ người cày ruộng’.
Em và bố rời xa, bóng bác Hải dần khuất, để lại lòng biết ơn với những người nông dân, những người chẳng ngần ngại mồ hôi và công sức để làm nên bữa cơm ấm áp của chúng ta.