Đánh giá Top 15 Cảm xúc sâu sắc về thầy cô nhân ngày 20/11 là vấn đề trong nội dung bây giờ của tôi Tablenow. Theo dõi bài viết để tham khảo nhé.
1. Bài viết số 1: Cảm xúc về thầy cô
Thầy cô là những người lái đò chuyên nghiệp trên chuyến đò tri thức, còn học trò là những hành khách trên chuyến đò ấy. Mỗi ngày, thầy cô chăm chỉ lái đò, đưa học trò vượt qua biển tri thức rộng lớn. Dưới bóng trường thân yêu, những kỷ niệm ngọt ngào và những giọt nước mắt của tuổi học trò, thầy cô như người mẹ hiền luôn dạy bảo, khuyến khích chúng ta yêu thương nhau, trưởng thành từng ngày. Thầy cô, như những người nâng cánh cho ước mơ của chúng em, dạy bảo để chúng em biết yêu thương, đồng hành vững bước trên con đường đời.
Có câu ca dao nói rằng:
Ai nâng cánh ước mơ cho em
Là thầy cô không quản ngày đêm
Ai dạy dỗ chúng em nên người
Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời.
Thầy cô, những chiến sĩ thầm lặng, miệt mài góp nhặt những hạt giống tri thức, vun tưới cho những bông hoa tri thức nở rộ. Công lao trời biển của thầy cô làm sao chúng ta đền đáp được đây?
Rồi mỗi chúng ta, trang bị kiến thức và tình yêu trẻ, bước ra khỏi bến sông tri thức, mang theo những ước mơ và hoài bão. Nhưng lòng biết ơn với thầy cô sẽ mãi mãi ở trong trái tim chúng ta. Những bài học đầu tiên của thầy cô là nền tảng vững chắc cho hành trình trưởng thành của chúng ta!
2. Bài viết số 3: Đôi lời em muốn nói…
Thầy cô thân mến, chỉ với hai từ mà lòng chúng em trỗi dậy. Sự cao quý và thiêng liêng của thầy cô là nguồn động viên không ngừng cho chúng em. Tình nhiệt, tâm huyết nghề nghiệp đã làm cho tình yêu thầy cô trở nên chân thành và sâu sắc. Thầy cô, như những người lái đò tri thức, chèo chúng em qua những con sóng tri thức với sự tận tâm và khéo léo. Chúng em biết ơn những chuyến đò ấy, nơi chứa đựng những công sức, tâm huyết và tình cảm của thầy cô. Những bài học không chỉ là kiến thức mà còn là những đạo lý làm người. Thầy cô đã giúp chúng em trở nên mạnh mẽ, yêu thương và vượt qua thách thức. Ngày 20/11, chúng em gửi lời tri ân sâu sắc đến thầy cô. Chúc thầy cô luôn khỏe mạnh và là nguồn động viên tuyệt vời cho thế hệ trẻ.
3. Bài viết số 2: Tri ân thầy cô
Thầy cô thân mến! Nếu cha mẹ là những người đã tạo ra hình hài và thể xác của chúng em, thì thầy cô chính là những người đã bồi dưỡng và phát triển tâm hồn, trí tuệ trong hình hài thể xác ấy. Thầy cô đã truyền đạt cho chúng em nhân cách làm người cao đẹp và cung cấp những kiến thức bổ ích để chúng em vững bước vào đời. Mỗi lần nghĩ đến công lao của thầy cô, lòng em lại trào dâng cảm xúc. Chúng em biết ơn công dạy dỗ của thầy cô, công lao ấy không tài nào diễn đạt hết bằng lời nói hay bài viết. Thầy cô là nguồn động viên, ánh sáng thắp lên những ước mơ, ý chí và nghị lực của chúng em…
Thời gian có thể trôi đi, vạn vật có thể thay đổi, nhưng những công lao của thầy cô sẽ mãi trong lòng chúng em, những lời dạy ấy sẽ không phai mờ. Khi tháng 11 về, tháng của những yêu thương và cảm xúc, chúng em xin gửi đến thầy cô lời chúc và tri ân sâu sắc nhất.
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Dạy nuôi từ những ngày thơ ấu cho đến khi lớn khôn
Lớn lên, con chẳng quên ơn
Đền ơn đáp nghĩa, ghi ơn cô thầy
Một đời thầy chỉ thương lo
Khai tâm mở trí, dạy cho nên người
Người thầy như đuốc sáng ngời
Con nguyện ghi khắc, trọn đời không quên.
4. Bài viết số 5: Cảm nghĩ về thầy cô
Trong quãng đời học sinh, mỗi người đều giữ trong mình hình ảnh đẹp về một người thầy hoặc người cô mà họ trân trọng. Đối với em, thầy giáo chủ nhiệm lớp 6 của em là một hình ảnh không thể nào quên được. Thầy đã để lại trong em niềm yêu mến và kính trọng sâu sắc.
Thầy là người giáo viên dạy Văn và cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp em. Thầy có vẻ ngoại hình gầy, mặc cảm giác như là người luôn suy nghĩ và trầm tĩnh. Nụ cười của thầy luôn trầm lắng và đôi mắt nhấn nhá làm cho thầy trở nên độc đáo. Thầy thường mặc áo sơ mi trắng và quần âu, tạo cho hình ảnh của thầy gần gũi và giản dị. Làm giáo viên chủ nhiệm, thầy luôn quan tâm đến học sinh. Thầy thường tương tác với cán bộ lớp để hiểu rõ tình hình lớp học. Thậm chí, thầy còn trực tiếp trò chuyện với học sinh để tìm hiểu điều kiện riêng của họ, sau đó khuyến khích, động viên họ. Điều đặc biệt là thầy tạo điều kiện cho chúng em tự do sáng tạo trong giờ sinh hoạt lớp. Thầy giúp chúng em tự giác thực hiện nội quy của trường một cách tích cực. Nhờ sự hướng dẫn và quản lý như vậy của thầy mà chúng em nhanh chóng hòa nhập và đạt được kết quả học tập cao. Giờ Văn của thầy là một thiên đường đối với chúng em. Cách thầy giảng rất sống động, hấp dẫn và đầy hình ảnh. Một lần, thầy chia sẻ với chúng em về tác phẩm “Lá cờ thêu sáu chữ vàng” của nhà văn Nguyễn Huy Tưởng. Sau đó, mỗi khi nhắc đến thầy, chúng em liên tưởng ngay đến nhân vật Hoài Văn Hầu Trần Quốc Toản trong tác phẩm đó. Thầy đã đặt nền tảng vững chắc cho chúng em khi bước vào cấp hai. Dù lên lớp 7, chúng em không còn là học sinh của thầy, nhưng em sẽ mãi nhớ về thầy với tình cảm kính yêu và biết ơn.
5. Bài viết số 4: Cảm nghĩ về thầy cô
‘Một nghề bụi phấn bám trên đôi bàn tay
Nhưng đó lại là nghề trong sạch nhất.
Một nghề không trồng cây vào đất
Nhưng lại sinh ra những đóa hoa thơm.’
Đó là nghề giáo viên, một nghề mang lại cho chúng em những người thầy, người cô đáng quý. Em từng học với nhiều người giáo viên tâm huyết, nhưng có lẽ cô giáo dạy Văn là người em nhớ nhất.
Đó là cô Lan Anh, cô vừa là chủ nhiệm vừa dạy văn em lúc lớp 6. Cô mới ra trường hai năm nên rất trẻ trung và xinh đẹp. Dù không quá cao, nhưng dáng người cô gọn gàng, xinh xắn. Mái tóc ngắn nhuộm màu hạt dẻ làm nổi bật làn da trắng mịn của cô. Đôi mắt đen huyền kết hợp với nụ cười ấm áp, chiếc răng khểnh tạo nên vẻ duyên dáng. Trang phục của cô cũng rất tinh tế, mỗi ngày cô đến lớp mang chiếc váy dài kết hợp với áo sơ mi thanh lịch. Trong những ngày đầu tuần, chiếc áo dài tím của cô khiến cả lớp trầm trồ vì vẻ đẹp dịu dàng và nữ tính. Ngày hoạt động ngoại khoá, cô lại chọn trang phục thể thao như áo phông và quần jeans năng động. Vì vậy, mọi người đều nhận xét cô rất sành điệu trong cách ăn mặc.
Mỗi buổi học của cô đều tràn ngập những điều thú vị và hấp dẫn. Em từ một học sinh khó tính với Văn học đã trở nên say mê và luôn mong đợi từng tiết học cùng cô. Cô chính là người đã truyền đam mê học Văn cho em. Nhìn cách cô giảng, cách truyền đạt trong từng lời thơ, câu chuyện, em cảm nhận được sức trẻ và nhiệt huyết của cô. Cô luôn nhấn mạnh rằng: ‘Văn học là nhân học, mỗi bài văn chứa đựng giá trị và bài học trong cuộc sống’. Đối với đồng nghiệp, cô luôn thân thiện và hỗ trợ mọi người, tạo nên sự hoà đồng. Sự thân thiện ấy khiến các thầy cô trong trường yêu quý cô hơn nhiều.
Một kỷ niệm không thể nào quên với cô là vào ngày tổng kết kì 1. Sau khi tặng quà và khen ngợi những bạn có thành tích, cô gọi em lên và tặng em một món quà. Đó là một bộ quần áo mới tinh. Phân vân và do dự, em cúi mặt và nói với cô:
– Dạ cô, con có đóng góp gì cho lớp đâu mà được nhận quà ạ?
Cô cười và xoa đầu em:
– Là thành viên của lớp, mọi người đều đóng góp vào tập thể con ạ. Cô hiểu suy nghĩ của con, nhưng cô tin rằng con đã cố gắng rất nhiều trong kỳ học vừa qua. Cô biết được những khó khăn của gia đình con, nhưng nếu ta cố gắng và mọi người yêu thương nhau, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Rồi cô tiếp tục:
– Con ạ, cô và cả lớp gom góp tặng con bộ quần áo mới để chào đón năm mới. Món quà nhỏ nhưng là tấm lòng của mọi người. Hãy vui vẻ nhận nó con nhé!
Em hạnh phúc và xúc động với sự yêu thương và ấm áp từ mọi người. Cuộc sống không tưởng với những điều bình dị xung quanh và những người thân yêu.
Cô Lan Anh thân thương ơi! Với em, cô là người cô tuyệt vời nhất. Em hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại cô và nói rằng: ‘Em luôn nhớ đến cô’.
6. Bài viết số 7: Hồi tưởng về những tháng ngày học trò
Mỗi học sinh đều giữ trong lòng mình một kí ức về người thầy, người cô yêu quý. Đối với em, trong những năm học tiểu học, có nhiều cô giáo mà em kính trọng, nhưng có một người cô mà em yêu mến hơn cả, đó là cô Mai.
Cô Mai là giáo viên chủ nhiệm của em khi em học lớp năm dưới mái trường tiểu học. Lương Thị Tuyết Mai là tên cô. Ôi! Cô có một tên tuyệt vời! Cô có vóc dáng hơi mập nhưng cao ráo. Nếu như em được biết cô đã bước qua bốn mươi, em không tin vì cô trông trẻ trung hơn rất nhiều so với tuổi của mình. Khuôn mặt hình trái xoan của cô thật đẹp. Mái tóc dài, óng ả, màu đen nhánh, cô thường buộc gọn lên cao, tạo nên vẻ thanh lịch và trẻ trung. Đôi mắt của cô rất xinh đẹp, nổi bật trên gương mặt. Dưới đôi mắt tinh tế đó là một cái mũi đẹp hình dọc dừa. Cô luôn mỉm cười, khiến hàm răng trắng sáng tương phản với đôi môi đỏ tươi. Da cô trắng hồng, thực sự tuyệt vời. Mỗi khi cô bước vào lớp với tà áo dài tím, không ai trong lớp không ngạc nhiên vì vẻ đẹp của cô. Trong lòng em, cô Mai là người đẹp nhất trong trường. Ai cũng mong muốn có vẻ đẹp như cô ít nhất một chút.
Cô Mai không chỉ là giáo viên giàu kinh nghiệm mà còn là người rất tận tâm với nghề. Cô dạy học đã gần hai chục năm. Cô yêu thương học trò và luôn muốn họ đạt kết quả tốt. Trong lớp em, có khoảng bảy bạn học kém. Cô đã dành thời gian phụ đạo cho họ, không nhận bất kỳ một khoản tiền nào từ phụ huynh. Cô dành nhiều thời gian đến trường sớm để ôn lại bài giảng. Hơn nữa, cô còn quan tâm giúp đỡ các bạn học sinh nghèo. Có lần, cô Mai đến thăm các bạn và tặng quà, làm cho bố mẹ các bạn cảm động. Mẹ em nói: ‘Cô Mai là một giáo viên tốt, nhiệt huyết với học sinh. Mẹ rất hạnh phúc vì con được cô dạy’. Em tin rằng mẹ nói đúng vì cô Mai luôn sẵn lòng giải đáp mọi thắc mắc của chúng em. Em cảm thấy mình thực sự may mắn khi được vào lớp cô.
Với đồng nghiệp, cô Mai luôn vui vẻ, hòa nhã và luôn tôn trọng các thầy cô lớn tuổi. Em nghe nói gia đình cô không khá giả. Chồng cô là một thương binh yếu ớt và bệnh tật. Cô có hai đứa con nhỏ. Mặc cho những khó khăn đó, cô vẫn dành tiền túi để mua quà tặng các bạn học giỏi và ngoan. Em nhớ lần cô thưởng cho các bạn học giỏi cây bút máy màu xanh rất đẹp, đến giờ em vẫn còn giữ. Em thật sự kính trọng cô Mai. Bây giờ em đã là học sinh lớp bảy, nhưng em vẫn nhớ về người thầy dạy em ở lớp Năm. Em yêu quý cô Mai vì tấm lòng yêu thương học trò của cô. Em mong rằng cô Mai luôn khoẻ mạnh, hạnh phúc và được mọi người yêu quý. Cô Mai ơi, một ngày nào đó em sẽ trở về thăm cô…
7. Bài viết số 6: Nhìn nhận về người giáo viên
Mỗi học sinh đều có một thầy cô mà họ trọng thưởng, và với tôi, đó chính là cô Trâm, người đã ân cần hướng dẫn và quan tâm trong năm năm học tiểu học.
Cô Hoa, giáo viên chủ nhiệm lớp 1 của tôi, đã tạo dấu ấn sâu sắc. Mặc dù đã bước qua tuổi 36, nhưng cô vẫn tràn đầy năng lượng và trẻ trung. Dáng vóc cân đối, làn da trắng như ngọc, nụ cười duyên dáng khiến cô luôn tỏa sáng như ánh nắng mặt trời. Khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt to tròn, bờ môi hình trái tim, tất cả tạo nên vẻ đẹp hoàn hảo của một người phụ nữ trưởng thành. Mái tóc dài và xoăn, thường được cô buộc gọn lên, làm cô trông trẻ trung, năng động. Mọi người luôn khen cô Trâm đẹp nhất trường. Cô thường mặc bộ áo dài vàng tươi vào những dịp đặc biệt, như ngày 20-11 hay 20-10, tạo nên hình ảnh duyên dáng của người phụ nữ Á Đông. Cô giữ tay mềm mại, viết chữ trên bảng nhẹ nhàng, thậm chí còn nắm tay tôi để hướng dẫn viết chữ đầu tiên trong đời.
Cô có tính hiền lành, hòa nhã, vui vẻ, nhưng khi đến giờ học, cô trở nên nghiêm túc. Cô là người tâm lý, luôn nhận biết được những lúc chúng tôi đói, thường mua bánh, kẹo, hoa quả cho chúng tôi khi chúng tôi ở lại lớp dọn vệ sinh. Trong công việc, cô luôn trách nhiệm, hết lòng vì học sinh, và từng đoạt nhiều giải thưởng xuất sắc. Cô luôn khuyến khích chúng tôi phấn đấu, nói rằng đó là niềm vui và động lực trong sự nghiệp giáo dục. Đối với chúng tôi, cô không chỉ là người giáo viên mà còn như người mẹ thứ hai, luôn yêu thương, chăm sóc, động viên chúng tôi mỗi khi chúng tôi cần.
Những ngày đầu tiên ở lớp 1, tôi rất nhút nhát và chỉ muốn ở bên cô. Cô biết tôi viết chậm vì chưa thuộc bảng chữ cái, thậm chí môn toán cũng là khó khăn. Cô gọi tôi và một số bạn đến nhà để bổ trợ, dạy miễn phí cho chúng tôi. Từ khi có sự hướng dẫn nhiệt tình của cô, tôi viết đẹp hơn, nhanh hơn, và điểm toán của tôi cũng cải thiện. Cuối năm, tôi đạt 10 điểm môn toán và tiếng Việt. Tôi biết ơn cô vì đã giúp đỡ chúng tôi học tốt hơn, và đó sẽ là kỉ niệm không bao giờ phai mờ trong cuộc đời.
Tôi yêu quý cô Trâm, thật may mắn khi là học sinh của cô. Cô luôn là người giáo viên xinh đẹp, tốt bụng, và giỏi giang trong trái tim tôi. Tôi luôn cam kết sẽ cố gắng học giỏi, trở thành học sinh gương mẫu để làm cô hạnh phúc và tự hào.
8. Bài viết số 9: Suy ngẫm về người giáo viên
Xưa kia, trên hành tinh này, một đàn chim ca hát vui mừng khi chào đón cô giáo chủ nhiệm mới… Nhiệm vụ của cô giáo là dẫn dắt từng cô, từng cậu bé bước lên đò sang bờ tri thức và đỉnh cao của thành công…. Hàng năm, cô giáo lại đón và dìu bước, thêm đôi cánh cho những học trò ngoan ngoãn, đáng yêu bay lên bầu trời xanh…Và giờ đây, sau những năm tháng trôi qua, cô giáo lại tiếp tục hành trình, đưa tôi – một học trò nhỏ đến bến bờ vô tận của kiến thức.
Có lẽ bạn đang thắc mắc về cô giáo mà tôi đang nói đến là ai? Đừng phải chờ đợi lâu. Đó chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A4 – cô Hồ Thị Thanh Tịnh – người mẹ thứ hai được thiên sứ mang đến cho chúng tôi.
Ấn tượng đầu tiên về cô là nụ cười dễ thương, cô vô cùng đáng yêu, và ấn tượng khi nhìn ngoài không ai có thể đoán tuổi thật của cô! Tôi đã nghe đồn từ anh chị khóa trước về bài giảng tuyệt vời của cô, gần gũi với học trò, và ngay từ ngày đầu tiên học cô, tôi đã trực tiếp trải nghiệm điều đó. Cô giảng bài rất sâu sắc và kết hợp với nhiều ví dụ thú vị, đã hút tôi vào bài giảng như một cuốn sách truyện. Những ấn tượng đó làm tăng thêm tình cảm và sự hiểu biết của tôi về cô. Liệu cô có cảm nhận được tình cảm này không? Không ai biết. Nhưng tình cảm đó là lòng biết ơn từ những bài học, lòng kính trọng và sự ngưỡng mộ đối với nhiệt huyết và trái tim yêu nghề của cô…Cũng như là tình cảm của một đứa con gái dành cho người mẹ thứ hai. Tình cảm đó đọng mãi trong tôi, nhiều đến mức tôi không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào nữa…
Tôi không phải học sinh giỏi văn, nhưng bài văn tôi viết có thể coi là khá nếu không nói là quá tệ. Mặc dù có nhiều tình cảm dành cho cô, nhưng việc viết ra một bài văn hoàn chỉnh để thể hiện tình cảm của mình là điều khó khăn. Bây giờ, tôi ngồi đây, viết những dòng này để diễn đạt tất cả tình cảm và suy nghĩ từ trái tim mình. Từ trước đến nay, tôi là người không thích môn văn, nhưng nhờ lời giảng của cô, tôi bắt đầu hiểu và cảm nhận một phần nào về thơ văn. Nhiệt tình và năng lượng tích cực của cô là nguồn động viên cho tâm hồn khô khan của tôi. Những bài văn sau đó không còn khó khăn nữa, mà trôi qua dễ dàng hơn khi những lời giảng của cô vẫn còn đọng mãi trong tâm trí.
Không chỉ là cô giáo, cô Thanh Tịnh còn là một người ‘mẹ’ lúc nào cũng lắng nghe và tư vấn cho tôi những điều quan trọng. Có nhiều lần tôi tâm sự với ‘mẹ’, qua những cuộc trò chuyện đó, tôi cảm thấy trưởng thành lên nhiều. Tại ‘mẹ’, tôi học được những điều mà tôi chưa có và cảm thấy phải học từ ‘mẹ’ rất nhiều. Đó là sự lạc quan, vui vẻ, lòng nhân ái và quan trọng nhất là phải sống thật với lòng.
Đó là toàn bộ tình cảm của tôi đối với ‘mẹ Thanh Tịnh’! Bạn thì sao? Chắc chắn bạn cũng có những kỷ niệm về trường, thầy cô và bạn bè. Kỷ niệm vui, buồn, hồi ức về thầy cô, bạn bè, trường lớp, đều đáng để nhớ và trân trọng. Hãy quý trọng những năm tháng học trò, tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời. Bạn có thể không tin, nhưng những thầy cô đứng trên bục giảng, họ không chỉ có bảng đen và phấn trắng, mà còn có tình yêu vô tận dành cho bạn và những người được gọi là học trò. Họ có tâm huyết với tương lai nhỏ bé của mỗi học trò. Hãy cảm nhận đi, chắc chắn bạn sẽ học được nhiều từ thầy cô của bạn. Từ những bài học và lời răn dạy, chúng ta sẽ trưởng thành mạnh mẽ và học được nhiều từ những bài học thực tế trong cuộc sống. Hãy sống hết mình cho những năm tháng quý báu bạn đang có, sắp có và đã có!
Cuối cùng, tôi không thể quên bày tỏ lòng tri ân đối với cô chủ nhiệm của mình và tất cả các thầy cô đang truyền đạt kiến thức. Chúc quý thầy cô sức khỏe, hạnh phúc và đạt được nhiều thành công trong sự nghiệp.
9. Bài viết số 8: Tình cảm với thầy cô
Ngôi trường – Nơi gọi là nhà thứ hai, chứa đựng những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc sống. Thầy cô như cha mẹ, bạn bè như anh em ruột thịt, tạo nên những kí ức khó phai. Trong những năm tháng đến trường, chắc hẳn mỗi người đều có ấn tượng với một thầy cô. Những người giáo viên để lại kinh nghiệm suốt đời, dạy bảo từ những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc. Với tôi, thời phổ thông, cô Hưng – giáo viên văn, là người tôi mãi mãi nhớ đến.
Tưởng tượng về hình ảnh cô giáo, chúng tôi luôn nghĩ đến người phụ nữ với mái tóc đen dài, kẹp giản dị, áo dài thướt tha và dáng đi nhẹ nhàng. Với tôi, đó là cô giáo trong giấc mơ. Nhưng ngày đầu tiên bước vào lớp mười, cô xuất hiện với kính râm to và bật mí về vẻ ngoại hình của mình. Cười thân thiện, cô nhanh chóng tạo nên sự gần gũi với học sinh. Cô giáo Hưng không chỉ có giọng nói trầm khàn mà còn giữ được sự quyến rũ trong giảng dạy.
Thầy cô luôn gắn liền với hình ảnh ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ tận tình, nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng không chỉ có những đặc tính truyền thống của một người giáo viên, mà còn thể hiện cá tính và hiện đại. Cô luôn thu hút sự chú ý của học sinh, giữ cho mọi buổi học trở nên sinh động và thú vị. Cô không chỉ là người hướng dẫn tri thức, mà còn truyền đạt cách làm người, yêu thương cuộc sống và lan tỏa lòng nhân hậu với mọi người xung quanh.
Cô Hưng không chỉ là giáo viên mà còn là người phụ nữ hiện đại, giỏi việc nước, đảm đang trong gia đình. Cô không chỉ nhiệt tình với công tác giảng dạy mà còn tích cực tham gia các hoạt động Đoàn trường. Thành tích xuất sắc trong việc bồi dưỡng học sinh giỏi của cô là minh chứng cho sự nỗ lực và tâm huyết. Trong gia đình nhỏ hạnh phúc, cô Hưng là người giữ lửa, là ngọn lửa luôn bùng cháy.
Ngày nào, khi còn là học sinh, tôi luôn trân trọng từng khoảnh khắc tại ngôi trường. Không thể nào quên những kỉ niệm áo trắng bên bạn bè, và hình ảnh người cô miệt mài với giáo án. Cô Hưng, người đã truyền đạt cho tôi tri thức, ước mơ và hy vọng, mãi mãi ở trong tâm trí tôi.
10. Bài viết số 11: Cảm xúc về người thầy cô
Đến bây giờ, tôi vẫn khắc sâu hình ảnh cô Thanh Mai – người thầy dẫn dắt tôi trong suốt những năm lớp một, lớp hai. Với tôi, cô giáo như người mẹ thứ hai của mình.
Dáng vẻ của cô có phần gầy, cao ráo. Mái tóc đen óng, xõa bồng bềnh qua vai. Khuôn mặt trái xoan, rất dễ thương. Nhưng điều tôi ấn tượng nhất là đôi mắt dịu dàng, tràn ngập tình thương yêu.
Nhớ lại thời mới bắt đầu học lớp một, tôi là một cô bé nhút nhát, rụt rè. Lúc ấy, tôi chỉ biết ngồi một mình, không dám nói chuyện hay vui đùa với bạn bè. Và rồi cô đến bên tôi, an ủi và khích lệ tôi làm quen với mọi người. Giọng nói của cô nhẹ nhàng. Từ đó, tôi đã dần hoà đồng với bạn bè.
Trong tâm trí tôi, cô Thanh Mai như cô tiên trong truyện cổ tích. Luôn nở nụ cười với tôi, đôi mắt như động viên tôi. Mỗi khi buồn, cô đến bên tôi, an ủi một cách nhẹ nhàng, luôn biết cách làm tôi vui lên. Ngay cả khi tôi mắc lỗi, cô cũng chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng mà không mắng mỏ gì.
Điều này khiến tôi yêu quý cô hơn bao giờ hết. Mọi chuyện, từ buồn đến vui, tôi đều kể cho cô nghe. Tôi luôn cố gắng học tốt, hành xử ngoan để làm cô vui lòng. Mỗi lời khen của cô đối với tôi đều là niềm vui lớn.
Nhưng có một điều tôi mãi mãi không quên. Lúc đó tôi có một khuyết điểm, đó là chữ viết xấu. Môn chính tả, tôi luôn bị điểm kém. Cô nhiều lần nhắc nhở nhưng tôi vẫn giữ nguyên tình trạng đó. Tôi nhận ra sự buồn bã trong đôi mắt của cô. Tôi cảm thấy có lỗi với cô, và từ đó tôi quyết tâm cải thiện chữ viết. Cuối cùng, chữ tôi được xếp vào hàng đầu trong lớp. Sự tiến bộ của tôi khiến cô rất vui mừng.
Còn biết bao kỷ niệm khác với cô. Cô dạy cho tôi rất nhiều điều tốt đẹp, những lẽ phải. Tình thương của cô không chỉ dành cho tôi mà còn dành cho tất cả học sinh như con của mình. Cô dạy chúng tôi những thói quen tốt và sửa chữa những thói quen xấu. Chẳng bao giờ cô nói gắt, luôn dịu dàng và chỉ bảo chúng tôi.
Bây giờ, tôi đã trưởng thành, đủ lớn để hiểu rõ công lao lớn lao của cô đối với tôi. Dù đã không còn học cô, nhưng tôi chưa bao giờ quên cô và sẽ mãi mãi nhớ đến cô. Cô Thanh Mai, cô tiên tốt lành trong kí ức tuổi thơ của tôi.
11. Bài viết số 10: Cảm xúc về thầy cô
“Thưa thầy con đã thuộc bài học sáng nay trên bục giảng có bụi phấn rơi rơi trên tóc thầy”. Thầy đứng đó truyền đạt tri thức cho đàn em nhỏ. Suốt mấy chục năm, thầy vẫn đứng ở đó, tóc bạc lốm đốm vì bụi phấn. Ai đã dạy chúng ta đọc, viết? Ai là người truyền đạt kiến thức? Ai đã giúp chúng ta hiểu những điều đúng, lẽ phải? Ai là động lực giúp tôi trưởng thành? Ai đã giúp tôi đứng dậy sau mỗi vấp ngã? Ai đã hy sinh tất cả vì học sinh mặc kệ trời gió hay nắng? Ai?
“Thầy giáo”, hai từ thiêng liêng ấy luôn vang vọng trong tâm trí tôi. Đối với tôi, thầy giáo là người cha có tình thương và lòng vị tha. Nhỏ, tôi thường hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao con phải gọi thầy là ‘thầy giáo’ nhỉ?”. Câu hỏi ngây thơ và dễ thương. Nhưng đó là những cảm xúc đầu tiên, những ấn tượng mơ hồ về ‘thầy giáo’ khi bước chân vào lớp một. Hình ảnh thầy giáo cầm bút là kí ức sâu sắc đối với trẻ thơ. Lúc đó, tôi chưa cảm nhận được tình thương của thầy vì trẻ con thì luôn ngây thơ và chưa hiểu rõ về tình cảm sâu xa.
Tôi ngày càng trưởng thành và học từ nhiều thầy giáo khác nhau. Nhưng tôi cảm thấy có một nét chung đặc biệt mà chỉ thầy giáo mới có. Đó là lòng yêu thương vô tận dành cho học trò. Nhóm học trò chúng tôi thường làm thầy giáo tức giận, buồn vì những trò phá phách, nghịch ngợm. Nhưng chỉ cần chúng tôi nhận ra sai lầm, thầy giáo tha thứ tất cả. Thầy dạy chúng tôi những điều bổ ích. Thầy như cha thứ hai của tôi. Thầy giáo dạy tôi kiến thức, truyền đạt những bài học ý nghĩa.” Người thầy vẫn lặng lẽ về sớm trưa. Cuộc sống trôi qua mỗi ngày êm đềm. Người thầy vẫn yên bình bước dưới cơn mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi trên giảng đường.” Dù cuộc sống bon chen, đầy những suy nghĩ về lợi ích và danh vọng, về mua bán cảm xúc và trí tuệ. “Thầy vẫn đứng đó với giấc mơ. Dù tháng ngày dài lâu, gió mưa đã làm tóc phai màu, thầy vẫn ở đây nhìn theo bước em trên con đường cuộc đời, vẫn những lúc trời mưa, vẫn chiếc áo xưa rách nát, thầy vẫn bước đi với sự buồn vui lặng lẽ. Dù tháng năm vô tình trôi mãi mãi, có bao mùa lá rơi, thầy đến như ngàn tia nắng, soi sáng bước em trên con đường cuộc đời. dù đêm nay đếm hết sao trời, dù lá mùa thu rơi hết, thầy đến như bản nghệ thuật tinh tế, sáng tạo ánh sáng cho con đường của em. dù cuộc sống hối hả đếm đến đâu, dù lá thu rơi nhiều nhưng em không bao giờ đếm hết được công ơn của thầy.” Người thầy với ước mơ lớn, niềm đam mê nghề nghiệp luôn thực hiện sứ mệnh của mình là dạy dỗ học trò trở thành con người có ích. Thầy như ngọn hải đăng sáng rực, dẫn dắt chúng em. Thầy như ngọn lửa ấm áp, đưa chúng em vượt qua khó khăn của cuộc đời. Thầy truyền đạt niềm tin, hi vọng. Thầy giáo dạy em học tập, yêu quê hương đất nước. Thầy là nguồn động viên tinh thần của chúng em. Ngay cả vua cũng cần có thầy. Hình ảnh người thầy vẫn đẹp mãi trong lòng nhân loại.“Kính Thầy mới là đẳng cấp Thầy”. Bạn hãy tỏ lòng biết ơn đến thầy như thế nào vào ngày hai mươi tháng mười một sắp tới. Thầy không cần những món quà đắt tiền hay đồ vật sang trọng từ các cửa hàng. Hãy nhớ rằng, điều mà thầy giáo mong muốn nhất là thấy học trò chăm chỉ, học giỏi. Hãy cố gắng, nỗ lực nhiều hơn trong học tập. Điều đó sẽ là món quà quý giá nhất mà bạn có thể tặng thầy. Dành tặng thầy những bông hoa điểm 10 tươi sáng nhất. Và hãy hứa rằng, chúng ta sẽ luôn cố gắng, mãi mãi là những học trò mẫu mực trong mắt thầy.
12. Bài viết số 13: Cảm xúc về thầy cô
Khi mở mắt chào đời, tôi ngay lập tức cảm nhận được tình yêu thương thiêng liêng của cha, của mẹ. Thời gian trôi qua, những tình cảm đó là nguồn dinh dưỡng nuôi lớn tôi. Ban đầu, tôi nghĩ rằng chỉ có cha mẹ mới yêu thương mình nhất trong cuộc sống này. Nhưng khi tiếp xúc với xã hội và bước chân vào trường học, tôi mới hiểu rằng cuộc đời này, những người đồng hành không chỉ có cha mẹ mà còn có những người thầy, người cô.
Đúng vậy, thầy cô đã dẫn dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc sống học đường. Họ là những người mở đường cho ước mơ và hoài bão, truyền đạt những niềm tin về tương lai, về sự thành công, danh vọng và niềm tin vào cuộc sống. Có lẽ những giá trị tốt đẹp, những đẹp tâm trong mỗi con người đều đến từ bàn tay hướng dẫn của họ. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời để giáo dục, hướng dẫn học trò bước đi trên con đường đầy chông gai. Một người nào đó từng nói: “Nghề giáo như nghề chèo thuyền, đưa những chiếc thuyền đến bờ bên kia.” Điều đó thật đúng. Để hoàn thành sứ mệnh cao cả đó, người đưa thuyền phải cố gắng giữ cho thuyền vững và chắc. Nhưng có ai biết được rằng, trên con đường đó, họ phải vượt qua bao nhiêu khó khăn, vất vả. Đúng vậy, người đưa thuyền phải sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để đối mặt với những “cơn mưa” và “gió lớn”.
Khi thuyền đưa được hành khách qua sông, họ lại quay về bến để tiếp tục nhiệm vụ cao cả. Và như vậy, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả học trò của họ, không tiếc bao nhiêu công sức, mệt mỏi. Dù phải thức đêm để soạn giáo án, dù ngày qua ngày họ phải lặp lại những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần, họ vẫn không cảm thấy chán nản, vì trong trái tim họ chỉ có một mong muốn – định hình, dạy dỗ học trò hôm nay trở thành người mai.
Thầy cô không chỉ đầu tư công sức và thời gian mà còn dành tình yêu thương và sự che chở cho những đứa trẻ còn non nớt, chưa biết gì trước mắt thế giới rộng lớn này. Những đứa trẻ đó nhìn nhận cuộc sống dưới sự hướng dẫn và yêu thương của thầy cô. Đúng vậy, thầy cô đã truyền niềm tin và lòng kiên trì cho tôi, giúp tôi có đủ sức mạnh và lòng tin, chạm đến ước mơ và khát vọng của mình. Thầy cô đã tận tâm, dồn hết công sức vào bài giảng để chúng trở nên sinh động và dễ nhớ trong tâm trí của từng học sinh. Nếu không có tình yêu thương dành cho học trò, liệu họ có thể hi sinh và làm việc chăm chỉ như vậy không? Đúng vậy, công việc hàng ngày của những người thầy, người cô xuất phát từ trái tim yêu thương của người cha, người mẹ dành cho đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu đó luôn cháy bỏng trong trái tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm cho những sinh linh bé nhỏ mới bắt đầu bước chân vào cuộc đời.
Bánh xe thời gian quay đi quay lại, chúng tôi trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi giảng của những thầy, cô. Nhớ rõ ánh nhìn thân thương của cô trong chiếc áo dài, dáng đi uyển chuyển nhưng đầy nghiêm túc của thầy. Nhớ rõ những bài học làm con người, kiến thức khoa học mà tôi đã học thuộc lòng suốt những năm tháng. Một năm nữa qua đi, chúng tôi lại phải chia tay những người thầy, người cô để bước sang giai đoạn mới, học thêm những kiến thức mới. Trái tim chúng tôi tràn ngập cảm xúc khi nhìn thấy hình bóng thân quen của những người thầy người cô từng dạy dỗ chúng tôi với tấm lòng chân thành. Và mỗi năm, vào ngày 20/11, học sinh trên khắp cả nước Việt Nam đều nồng nhiệt chào mừng Ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những người làm nghề giáo, những nỗ lực, công sức của họ được đền đáp bằng những bó hoa và những lời chúc ý nghĩa từ học trò xưa nay. Trên khuôn mặt của họ, nụ cười tỏa nắng. Đúng vậy, họ hạnh phúc, không chỉ vì nhận được đền đáp mà còn vì gặp lại những đứa con yêu quý mà họ đã coi như một phần của cuộc sống.
Cuộc sống có những biến động, nhưng tình cảm của người thầy người cô dành cho học trò vẫn không phai mờ. Tình cảm đó thiêng liêng, cao quý không thể đo lường. Tình yêu thương ấy đã ấm áp tâm hồn của biết bao người học trò trong suốt quãng thời gian đi học. Nếu một ngày tôi trưởng thành và rời xa sự bảo bọc của gia đình và trường học để đối mặt với thách thức cuộc sống, tôi sẽ không quên. Không bao giờ quên công ơn sâu sắc và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học trò của mình – những đứa con mà họ coi như một phần quan trọng của cuộc đời.
13. Bài viết số 12: Cảm xúc về thầy cô
Thời gian trôi qua êm đềm, hơn ba tháng đã qua. Thời gian ngắn ngủi nhưng đủ để em hiểu rõ về mọi điều tuyệt vời từ trường THCS Kim Tân. Với mong muốn trở thành một học trò của trường THPT Chuyên Lào Cai, em đã rời xa mái trường quen thuộc để bắt đầu hành trình mới, nơi em gặp lo lắng và suy nghĩ. Lo lắng vì mất đi những người quan trọng, xa lìa nơi an toàn, sợ chia tay bạn bè, thầy cô ưa thích. Những lúc đó, em suýt bước lui. Nhưng nghĩ về tương lai, về những ai đang tin tưởng, em quyết định bước tiếp, hướng về ngày mai sáng sủa.
Nhớ những ngày đầu tháng 8, trời nắng ấm, bước chân đến trường mới, em có chút e dè, tự ti. Nhưng khi chạm tay vào cánh cổng, cảm giác gần gũi, thân quen. Ngôi trường hiện lên xinh đẹp, cây lá rợp bóng, làn gió mát hòa quyện tâm hồn. Cảm giác đầu tiên bước vào lớp 9D, tấm biển nhẹ nhàng. Em bước lên cầu thang, lên tầng 3, bảng lớp 9D sáng lên. Bước vào lớp, bạn bè thân thiện, hân hoan chào đón. Và em gặp cô – cô Lê Thị Lương. Ấn tượng đầu tiên, cô thẳng thắn nhưng quan tâm đến học sinh. Lời động viên của cô khiến em tự tin hơn.
Càng ngày, em hiểu rõ cô hơn, cô nghiêm túc nhưng muốn học trò trưởng thành, cô luôn ở bên, giúp dọn vệ sinh, trồng hoa, viết lòng với viên phấn. Cô dạy chúng em biết cảm ơn, xin lỗi, tạo sổ với những trang viết độc đáo. Em thương cô vì sự vất vả, không chấp nhận nghỉ giữa giờ, ánh mắt buồn, giọt nước mắt vì chúng em. Em thương cô vì công bằng, luôn ở bên hỗ trợ chúng em. Em thương cô vì trái tim rộng lớn, sự thông cảm, tinh thần gần gũi và vô vàn phẩm chất khác. Dù chỉ là tình cảm một chiều, nhưng cô không đòi hỏi đền đáp. Em lớn lên, sau 4 tháng với cô, em có trái tim mới, tự tin và biết đồng cảm. Cô là điểm tựa, đưa em đứng lên, gạt nước mắt, tiến bước trong cuộc đời. Em đã học được sự nỗ lực từ cô, là điểm tựa khi gặp khó khăn, biết nhìn vấn đề và không đánh giá ngây ngô.
Cô ơi! 20/11 sắp đến, em xin lỗi và cảm ơn cô vì tất cả. Em yêu cô và mái trường THCS Kim Tân này, chúng em sẽ không quên nơi này – nơi đặt cánh cho ước mơ bay xa.
14. Bài Viết Số 15: Tình Cảm Đặc Biệt Dành Cho Thầy Cô
Trong cuộc sống, cha mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ, nhưng thầy cô cũng góp phần không nhỏ. Thầy cô giảng bài, dạy biết chữ, dạy đạo đức, và hướng dẫn cách đối nhân xử thế. Với học sinh như chúng tôi, thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai. Tục ngữ Việt Nam có câu: ‘Kính thầy mới được làm thầy’ hay: ‘Muốn con giỏi phải tôn trọng thầy cô’.
Nếu không có thầy cô, chúng tôi sẽ không biết chữ. Thầy cô dẫn dắt chúng tôi trên con đường tri thức. Từ chẳng biết gì, chúng tôi dần dần biết chữ, đọc, viết, làm văn, toán, và được tiếp xúc với kiến thức phong phú. Thầy cô mở cánh cửa tri thức, vun đắp ước mơ, đưa chúng tôi đến đỉnh cao kiến thức, tương lai tươi sáng. Người ta thường nói thầy cô là những người lái đò đưa học sinh qua sông. Mỗi năm học kết thúc, thầy cô đưa học sinh đò cặp bến. Họ đã đưa qua bao chuyến đò, dìu dắt bao thế hệ học trò. Công ơn của thầy cô thật lớn.
Mọi người ai cũng từng cắp sách đến trường, khoảng thời gian đẹp nhất của lứa tuổi học sinh: ngây thơ, mơ mộng, vô tư, nhút nhát, tinh nghịch, và thậm chí là quậy phá, vô lễ với thầy cô… Thầy cô đã thay đổi chúng tôi, uốn nắn, dạy bảo, chỉ dẫn để chúng tôi trở thành công dân có đạo đức, phục vụ xã hội, đất nước.
Hiện tại, tôi học trong một trường với nhiều thầy cô giỏi, tâm huyết. Họ buồn khi chúng tôi học kém, vui khi tiến bộ, học giỏi, và có đạo đức. Tôi yêu quý những thầy cô như cô Nhi, cô Hằng, thầy Hồng… đặc biệt là cô chủ nhiệm, đã chia sẻ mọi thăng trầm, dìu dắt lớp tôi.
Sau này, khi không còn học, tôi vẫn nhớ về trường, thầy cô, những kỷ niệm thân thương, người cha, người mẹ thứ hai. Thầy cô: những người được gọi là kỹ sư tâm hồn. Ngày 20/11 sắp đến, tôi sẽ cố gắng học giỏi để tặng thầy cô những bông hoa điểm mười. Đó là sự biểu hiện lòng biết ơn của chúng tôi đối với thầy cô: ‘Thầy cô như cha mẹ’
15. Bài Viết Số 14: Tình Cảm Đặc Biệt Dành Cho Thầy Cô
Trong hành trình sống, ngoài cha mẹ, Thầy Cô giáo cũng góp phần lớn vào sự thành công của chúng ta. Đặc biệt, với những học sinh đang bước chân cắp sách đến trường như chúng tôi, Thầy Cô giáo chính là những người cha, người mẹ thứ hai.
Thầy Cô – hai từ thiêng liêng mà chỉ những người học trò có tư cách mới được phép sử dụng. Họ là những hướng dẫn viên trên con đường cuộc sống riêng biệt, những người khơi nguồn động viên cho ước mơ của chúng tôi. Mọi người thường nói thầy cô như những người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc, đò cập bến, chắc chắn đã trải qua nhiều điều thú vị. Thầy Cô giáo đã giúp chúng tôi nhận thức rằng cuộc sống có những khó khăn, thách thức nhưng cũng đầy niềm vui và bất ngờ. Nhờ sự dẫn dắt tận tình của thầy cô, chúng tôi vượt qua mọi khó khăn, hướng tới cảng kiến thức với niềm vui không chỉ là của chúng tôi mà còn của thầy cô. Những gì thầy cô làm cho chúng tôi quý mến không kém những gì cha mẹ đã dành cho chúng tôi.
Mỗi người chắc chắn từng trải qua kỷ niệm cắp sách đến trường. Thời kỳ đẹp nhất, đầy mơ mộng, những ý tưởng vụt lên và rồi tan biến, sự ngỗ ngược. Chính thầy cô là người làm thay đổi chúng tôi, hướng dẫn từng bước trên con đường học vấn. Từ khi chúng ta mới bắt đầu tập nói đã được đưa đến trường mẫu giáo để làm quen với môi trường học tập. Cũng từ đó, thầy cô đã truyền đạt cho chúng ta những giá trị về lễ nghĩa, cách cư xử tôn trọng. Ngày qua ngày, chúng ta leo lên những bậc thang cao hơn của tri thức. Thầy cô luôn ở bên chúng ta. Từ một điểm tốt, một ý tưởng hay đến một sai lầm nhỏ, thầy cô luôn nhắc nhở hoặc khen ngợi. Họ là những người mang chúng ta đến đỉnh cao kiến thức, tạo ra tương lai tươi sáng.
Chúng tôi tự hào vì là học sinh của trường Hà Nội – Amsterdam, không chỉ vì môi trường học tập tốt, mà còn vì những thầy cô giáo tận tình. Ở đây, thầy cô không chỉ là người dạy, mà còn là người cha, người mẹ. Họ dành thời gian lắng nghe chúng tôi, mang lại trận cười trong những giờ học căng thẳng. Thầy cô kiên nhẫn lắng nghe và thông cảm. Họ cười nhẹ khi chúng tôi chào lễ. Có lẽ thầy cô luôn giữ cho mình không khóc mỗi khi học trò trở nên khó khăn, để giữ cho trái tim của mình luôn kiên cường trong việc dạy bảo chúng tôi. Tất cả, từ những điều nhỏ nhất đến những điều cao cả nhất, chúng tôi trân trọng, vì đó là tình thương mênh mông như trời biển mà thầy cô dành cho chúng tôi.
Trên cuộc đời này, có biết bao tình cảm thiêng liêng và sâu sắc. Tình mẫu tử, tình phụ tử, tình anh em và cả tình thầy trò. Thầy cô đã giúp chúng tôi hiểu thấu tình thầy trò, một tình cảm thiêng liêng. Chúng tôi mãi biết ơn thầy cô. Chúng tôi sẽ cố gắng tặng thầy cô những đóa hoa điểm mười chứa đựng tình cảm sâu sắc của chúng tôi vào những ngày 20-11. Dù chúng tôi biết rằng, tình cảm đó không bằng những gì thầy cô đã dành cho chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng để thầy cô cảm thấy tự hào về chúng tôi, để thầy cô có thể mỉm cười mãi mãi. Thầy cô ơi, thầy cô sẽ luôn là người hướng dẫn chúng tôi trên đường đời. Chúng tôi sẽ luôn cố gắng học hành chăm chỉ để không làm thất vọng lòng thầy cô. Xin hãy tin tưởng chúng tôi!